The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_9

Hai người rất ăn ý thả nhẹ bước chân, từ từ đẩy cửa ra, ừ, không có ai cả. Họ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười. Mễ Tu đóng cửa phòng, cùng Tiêu Quý xoay người, họ lại thấy một chiếc bóng màu xanh nhạt lướt qua trong hành lang, rồi biến mất ở cầu thang.

Hai người lại liếc nhau, lặng lẽ cúi đầu, lời nói của bố Mễ Tu quả nhiên có đạo lý, mọi việc đều phải có chừng mực…

Đi xuống lầu, Mai Phương đã ngồi ở bàn cơm chờ bọn họ, dáng vẻ tao nhã, tươi cười từ ái, nhưng bộ đồ màu xanh nhạt kia nhìn qua có chút quen mắt.

“Mau, lại đây ăn bữa sáng.” Mai Phương vẫy tay, gọi bọn họ qua đây.

Hai người đi qua, chia nhau ngồi xuống, cúi đầu im lặng ăn bữa sáng, trong lòng có chung một ý nghĩ, đừng nên nói gì.

Mai Phương đầy hứng thú nhìn hai người ăn, trong lòng bà không chỉ có vui mừng, căn cứ vào tình hình trong phòng khi nãy, ngày bà được làm bà nội không còn xa nữa.

Tiêu Quý im lặng cúi đầu ăn uống, ngoại trừ có chút xấu hổ, cô cũng rất đói bụng, tối hôm qua ăn rất ít, đến bây giờ cô đã đói đến mức đằng trước dính vào đằng sau.

“Tiểu Quý à, hôm nay hai đứa có kế hoạch gì không?” Mai Phương ôn hoà hỏi.

“Không ạ.” Tiêu Quý buông thìa, trả lời.

“Nếu hôm nay không có kế hoạch gì thì để Mễ Tu dẫn con đi mua vài bộ quần áo, sắp tết rồi, nên mua thêm vài bộ quần áo mới.” Mai Phương nói xong, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Tiêu Quý.

“Dì Mai, con có quần áo rồi, không cần mua đâu ạ!” Tiêu Quý vội vàng từ chối, bây giờ cô ở đây đã là không tốt cho lắm, sao còn có thể nhận tiền của dì Mai chứ.

“Đâu có đứa con gái nào chê nhiều quần áo, nghe lời, hôm nay con đi theo Mễ Tu đến cửa hàng bách hoá, chọn vài bộ dễ thương, ăn mặc cho đẹp vào, đợi đến tết đi theo dì Mai chúc tết, coi như cho dì thể diện.”

Tiêu Quý cụp mắt nhìn tấm thẻ kia, im lặng vài giây, cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào: “Dạ, con cảm ơn dì Mai.”

“Ngoan. Được rồi, dì đi làm đây.” Mai Phương đứng dậy, cầm túi xách, rồi đến trước cửa.

“Dì Mai, dọc đường cẩn thận.” Tiêu Quý tiễn đến cửa, nói với vẻ quan tâm.

“Ngoan, gọi mẹ.”

“…” Tối hôm qua, dì ấy nghe được…

Mễ Tu đứng một bên, nhìn thấy bộ dạng mẹ con thâm tình của mẹ mình và Tiêu Quý, anh cụp mắt khẽ cười. Đợi Mai Phương đi rồi, Mễ Tu trêu ghẹo nói: “Dựa theo tình hình này, về sau anh tuyệt đối không cần lo lắng phải làm tấm ván ở giữa chịu trận, hai người không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.”

“Đó là đương nhiên, dì Mai thương em như vậy.” Tiêu Quý ngửa đầu, lại kiêu ngạo nói một câu: “Anh cẩn thận đấy, sau này chọc ghẹo em, em và dì sẽ cùng nhau đối phó anh!”

“…” Trong nháy mắt Mễ Tu tỉnh ngộ, chuyện đó rất có khả năng.

Chương 24: Hơn Năm Nghìn Đồng

Sau khi ăn uống no đủ, Mễ Tu và Tiêu Quý ngồi xe đến cửa hàng bách hoá lớn nhất trong thị trấn. Vừa đến nơi, Tiêu Quý liền kéo Mễ Tu đi dạo trong khu đồ nam ở tầng dưới chót, chỉ cần thấy bộ nào hợp với anh thì cô sẽ bảo anh đi thử ngay, Mễ Tu gõ trán cô, buồn cười nhắc nhở, hôm nay là mua quần áo cho em, anh ôm vai Tiêu Quý, vào thang máy đi thẳng lên khu đồ nữ.

Khu đồ nữ suy cho cùng vẫn náo nhiệt hơn khu đồ nam, không chỉ có quần áo rực rỡ đầy màu sắc, đủ loại kiểu dáng, màu sắc thay đổi trăm loại đa dạng, tuyệt đối không giống khu đồ nam, rập theo khuôn khổ không phải màu đen thì là màu xám, thỉnh thoảng có màu đỏ màu xanh, mà kiểu dáng cũng đơn điệu. Trong phút chốc, Tiêu Quý hoa cả mắt, cô giãy khỏi tay Mễ Tu, ngắm nghía từng bộ quần áo, cái này đẹp, cái kia cũng được, wow, cái này cô từng nhìn thấy trên tivi, lời nói tán thưởng không dứt bên tai, khiến cho cô gái bán hàng nhìn về phía Mễ Tu cười thân thiện, còn nói, bạn gái anh thật sự rất đáng yêu.

Mễ Tu không hề ngăn cản, mặc cô sờ cái này nhìn cái kia, thấy cô thích anh liền cầm lấy đưa cho cô đi thử, chờ cô đầy hứng khởi từ trong phòng thay đồ đi ra, Mễ Tu cũng sẽ rất kiên nhẫn tiến lên nhận xét một lần, rồi bảo cô thử màu khác, từ đó chọn ra cái thích hợp nhất với cô.

Từ giá hàng Mễ Tu cầm lấy một chiếc áo khoác ngoài bằng vải nỉ Hàn Quốc màu đỏ thẫm, anh đưa cho Tiêu Quý, nói: “Em thử cái này đi.”

Tiêu Quý nhận lấy, theo bản năng nhìn nhãn mác, âm thầm hít một hơi, rồi lập tức đưa cho Mễ Tu, nói: “Em không thích màu đỏ thẫm, em thấy cái màu đen bên kia cũng được.” Đùa cái gì chứ, một chiếc áo khoác ngoài hơn năm nghìn đồng, ăn thịt người sao? Cô không cần đâu, mặc trên người sẽ có cảm giác tội lỗi!

Mễ Tu không nhận lấy cái áo, chỉ liếc nhìn chiếc áo khoác ngoài màu đen ở bên kia, màu mắt thâm trầm, anh quay đầu dịu dàng nói: “Được, vậy thử chiếc kia đi.” Nhận lấy cái áo trong tay Tiêu Quý, đầu ngón tay của anh hơi dùng sức, tấm nhãn mác bị rớt ra.

Tiêu Quý tận mắt nhìn tấm mác nhỏ bé kia rơi xuống đất, giống như trông thấy tờ giấy chủ tịch Mao vô tình rời khỏi cô. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mễ Tu, đáng thương nói: “A Tu, anh nói xem, nếu em thành tâm thành ý xin lỗi các cô ấy, em có thể không mua cái áo này không?” Hơn năm nghìn đó, là tiền sinh hoạt của mấy tháng lận, cô phải đến 55 Tuan làm thêm bao lâu mới có thể kiếm được năm nghìn chứ!

“Hưm…” Mễ Tu cúi đầu tự hỏi, ngay sau đó anh ngước mắt nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Chắc là vô dụng thôi, nhãn mác rớt rồi các cô ấy cũng không thể bán ra.”

Tiêu Quý chán nản, đúng rồi, cho dù trả lại quần áo cũng phải còn nguyên nhãn mác, tuy rằng bọn họ không cố ý tháo nó, nhưng dù sao cũng là rớt trong tay bọn họ, mặc dù giải thích cũng phí công thôi, quên đi, cô xa xỉ một lần vậy, cùng lắm thì khai giảng sẽ tìm thêm một công việc.

“Quên đi, chúng ta hãy mua nó đi.” Tiêu Quý nhìn Mễ Tu, êm ái nói: “Vốn là do chúng ta làm rớt.” Nếu mặc cả với cửa hàng, nói không chừng sẽ ầm ĩ, lại làm liên lụy đến cô bán hàng.

“Ừ, vậy mua đi.” Mễ Tu xoa mái tóc Tiêu Quý đã hơi rối bời, nói: “Em đi thử đi.”

“Nếu không mặc vừa thì làm sao đây?” Hơn năm nghìn đó…

“Không đâu, chắc chắn sẽ vừa mà.” Mễ Tu khẽ cười, anh đã xem kỹ số đo mới ra tay, nhất định là vừa người.

“Chỉ mong thế.” Tiêu Quý ôm chặt cái áo, xoay người đi vào phòng thử, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không mặc vừa thì sẽ hy sinh vì chính nghĩa!

Tiêu Quý vừa tiến vào, Mễ Tu liền đến quầy thu ngân, lấy thẻ ra thanh toán, thuận tiện còn bảo cô bán hàng tìm số đo tương đồng của chiếc áo khoác màu đen kia rồi gói lại. Anh và Tiêu Quý ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng mua cho cô bộ quần áo nào, nhất là anh không nên cứ cầm tiền của bố mẹ đi ra ngoài tiêu xài, Tiêu Quý tiếp nhận sự giúp đỡ của anh về mặt học tập đã rất miễn cưỡng, nếu anh lại giúp đỡ tiền sinh hoạt của cô, anh sợ lòng tự trọng của cô sẽ không chịu nổi, cũng may mẹ anh thường dùng các loại danh nghĩa kỳ lạ mà mua quần áo cho cô, bình thường Tiêu Quý cũng không thiếu quần áo mặc. Hiện tại, anh có thể kiếm tiền, có khả năng nuôi sống Tiêu Quý, anh sẽ tìm mọi cách đối tốt với cô, đem những thứ quý trọng hoặc là sao nhãng của trước kia, mà đền bù tất cả cho cô.

“Mễ Tu?” Một tiếng đàn ông không quá xác định vang lên cách đó không xa.

Mễ Tu xoay người, trông thấy một anh chàng ăn mặc có chút chín chắn đang nghi hoặc nhìn anh, lúc thấy anh xoay người, anh ta hơi sửng sốt, rồi nhanh chân bước tới.

“Tôi còn tưởng rằng đã nhìn lầm rồi! Không ngờ thật là cậu!” Anh chàng ra vẻ thân thiện vỗ vai Mễ Tu, cười ha ha nói.

“Ừ, không ngờ gặp cậu ở đây.” Mễ Tu lịch sự trả lời. Anh chàng này là bạn học thời trung học của anh, nhưng trước kia cũng không quen thân lắm, sau khi lên đại học chưa từng liên lạc với nhau, vừa rồi chợt trông thấy, Mễ Tu nhất thời không nhận ra.

“Đúng vậy, thật là khéo nha, thế nào? Cùng bạn gái tới mua quần áo hả?” Anh ta không hề quên thời trung học Mễ Tu có một cô bạn gái nhỏ, bộ dạng vừa xinh đẹp lại đáng yêu, lúc ấy nam sinh bọn họ rất hâm mộ anh. Nhưng lúc tốt nghiệp nghe nói bạn gái anh không thi đậu đại học B, bây giờ nói không chừng đã chia tay lâu rồi.

“Ừ, cô ấy ở bên trong thử quần áo.” Mễ Tu nói xong thì Tiêu Quý từ phòng thử đồ đi ra.

“A Tu, anh xem, vừa y luôn!” Tiêu Quý không trông thấy người đứng bên cạnh Mễ Tu, cô phấn chấn ra khỏi phòng xoay một vòng, duỗi cánh tay, ánh mắt cười cong lên.

Anh bạn học sững sờ, ngoại trừ ngạc nhiên thú vị bởi vẻ đẹp của Tiêu Quý lúc này, thì anh ta còn sửng sốt vì Mễ Tu không có đổi bạn gái.

Xoay người xong, Tiêu Quý đứng vững lại, trông thấy người bên cạnh Mễ Tu, cô hơi sửng sốt, sau khi nhận ra người kia, cô vội vàng chào hỏi: “Chào anh, lại gặp nhau ở đây.” Tiêu Quý thường đến trường Mễ Tu, cũng khá quen thuộc với bạn học của anh, mặc dù chưa nói qua mấy câu, nhưng thấy mặt cũng nhận ra.

“Xin chào, cô thật sự càng ngày càng đẹp ra!” Anh bạn học lại vỗ vai Mễ Tu, rõ ràng dùng thêm mấy phần sức lực hơn vừa rồi, chính là hâm mộ ghen tị đấy!

“Ha ha, anh cũng…càng ngày càng có khí chất.” Tiêu Quý muốn khen anh ta đẹp trai, thế nhưng, đứng chung với Mễ Tu nhà cô, cô thật sự nói không nên lời.

“Ha ha ha…” Anh chàng thoải mái cười to, sờ ót mình, hình như đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ta xoay người nói với Mễ Tu: “Vừa lúc tình cờ gặp cậu, tối mai lớp chúng ta có một buổi tụ họp nho nhỏ, những ai có thể liên lạc được đều tới cả, cậu nhớ phải đi nhé, tôi sẽ thông báo địa chỉ ở trên diễn đàn trường, nhớ mang theo người nhà nữa!”

“Được, có thời gian tôi nhất định đi.” Mễ Tu cười nhẹ, đáp.

“Tốt, một lời đã định. Tôi phải đi trước, bằng không bạn gái tôi sẽ nổi bão.” Anh ta cười khổ, chào Tiêu Quý, rồi vội vàng chạy đi.

Tiêu Quý nhìn theo anh ta rời đi, nhưng anh ta đi chưa được vài bước thì đã bị một cô gái nắm lỗ tai kéo đến quầy thu ngân. Tiêu Quý khẽ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, trên người cô đang mặc chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, lúc này cô xinh đẹp đến mức khiến người ta khó quên.

Mễ Tu mê muội trong khoảnh khắc, cho đến khi Tiêu Quý đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng lung lay tay anh, thì anh mới hoàn hồn, âm thanh hơi khàn: “Sao thế?”

“Anh ngẩn ngơ gì đó? Còn nữa, sao anh lại mua luôn chiếc màu đen kia?” Tiêu Quý nũng nịu nói, trong lòng áy náy nhưng cũng ngọt ngào.

“Không phải em thích cái kia sao?” Mễ Tu nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm trầm, sâu thẳm lại sáng ngời.

“Nhưng đã mua cái này rồi mà.” Tiêu Quý nói.

“Một chiếc là mẹ anh tặng cho em, chiếc kia là anh tặng cho em, thế thì vừa đúng.” Mễ Tu gõ mũi cô một cái, dịu dàng nói.

Tiêu Quý cười cong lên đôi mắt to, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô ngửa đầu nhìn Mễ Tu: “Vậy thì còn phải mua thêm một cái xem như là chú tặng em nha.”

“Ừ, rất có lý.” Mễ Tu nói xong liền đi chọn quần áo.

Tiêu Quý vội túm lấy anh, nôn nóng nói: “Ơ kìa, em nói đùa mà!”

Mễ Tu xoay người, sau đó cười nhẹ, Tiêu Quý phát hiện mình bị trêu chọc, cô thẹn quá hoá giận bắt lấy tay anh đưa vào trong miệng.

“Em cắn nhanh một chút, cắn xong rồi còn phải đến nhà em đấy.” Mễ Tu không ngăn cản, ung dung nói.

Tiêu Quý ngước mắt, lấy tay Mễ Tu ra, khó hiểu hỏi: “Đến nhà em làm gì?”

“Sau kỳ nghỉ em còn chưa trở về lần nào, tuy rằng muốn đến nhà anh ăn tết, nhưng em cũng phải trở về xem một chút chứ.” Mễ Tu chạm vào hai má hồng hào của cô, ôn hoà nói.

Tiêu Quý vẫn còn nâng bàn tay của Mễ Tu, có chút ngây ngốc nhìn anh, có một luồng nhiệt ấm áp lướt qua trong lòng.

Chương 25: Không Cần Gì Nữa

Tiêu Quý đẩy ra cánh cửa đã hơi cũ kỹ, viền mắt không hiểu sao lại cay cay.

 

Trên sàn nhà, trên bàn và sofa đều là những lớp bụi, hoa trong bình đã héo tàn từ lâu, cái chổi đặt ở góc tường bởi vì lâu rồi không ai dùng đến mà đã bện thành một tầng mạng nhện. Trên mặt đất có một cái cốc bị đập vỡ, bên cạnh là một ít mảnh vụn bánh mì đã biến thành màu đen, hiển nhiên là có chuột ở đây. Trong phòng toả ra mùi mốc khó ngửi, lúc này vì được mở cửa ra mà ánh sáng mặt trời nhè nhẹ chiếu vào tôn lên từng lớp bụi bặm, hiện ra vẻ tan hoang khác thường, thật giống như là xó xỉnh âm u bị người ta quên lãng.

Tiêu Quý ngơ ngác đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chăm ngôi nhà cô đã ở nhiều năm, cảm thấy lớp bụi mỏng kia giống như sự tối tăm ở trong lòng cô. Trên đường đến đây, kỳ thật cô đã nghĩ tới cảnh tượng này, bà nội được chú đón đi rồi, cô ở đại học B, trong nhà không còn ai, càng không có một chút sức sống, sàn nhà dơ bẩn chẳng ai quét dọn, bàn bẩn không ai lau chùi, ngay cả chuột cũng bắt đầu rêu rao khắp nơi. Cô không phải chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, nhưng mà tận mắt chứng kiến, tâm lý chuẩn bị trước đó đều chỉ là viễn vông, cảnh tượng trước mắt khiến cho hạnh phúc đã tích góp từng tí một chợt rơi vào bụi bặm, Tiêu Quý lại nhận ra, lúc cô mười ba tuổi, cô đã không có gia đình.

Thực ra Tiêu Quý đã từng trải qua cuộc sống đơn thuần lại hạnh phúc, lúc đó cô còn là hàng xóm của Mễ Tu, cuộc sống của cô đơn giản lại vui vẻ, mỗi ngày xoay quanh cô không phải ăn thì là ngủ, cô hoàn toàn không suy nghĩ tới bất cứ phiền muộn nào. Thế nhưng số phận dường như không lưu luyến với mỗi người. Vào năm mười tuổi, việc làm ăn của bố cô thất bại, ông dùng tất cả tiền dành dụm để trả nợ rồi cho vay, đưa cô và mẹ dọn đến một căn nhà cũ, sau đó, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hoá long trời lỡ đất.

Cô bắt đầu ngồi xe buýt rất lâu đến trường mỗi ngày, cô không cùng bạn học đi ăn KFC nữa, cô bỗng nhiên hiểu được hoá ra Häagen-Dazs là một thứ rất đắt tiền. Mỗi ngày đi học về đến nhà, cô phải đối diện với mẹ luôn mặt mày cau có, còn bố chỉ biết mượn rượu giải sầu, Tiêu Quý chỉ có thể trốn trong phòng khóc. Chẳng qua khi đó cô còn có một gia đình.

Cứ như thế đến năm cô mười ba tuổi, cùng với bố mẹ mỗi ngày không ngừng cãi vã, cô đã học được rất nhiều thứ, ví dụ như làm việc nhà, nấu cơm, còn không ngừng ứng phó giữa bố mẹ, làm nũng đáng yêu để điều chỉnh không khí trong gia đình. Đôi khi, bố mẹ thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, hai người cũng sẽ đỏ mắt cam đoan với cô, sau này không bao giờ cãi nhau nữa. Thế nhưng, cam đoan của bọn họ lần này ngắn hơn lần trước.

Tiêu Quý vĩnh viễn không quên ngày hôm đó, sau khi bố mẹ cãi vã lớn tiếng, mẹ khóc chạy ra ngoài, chờ đến lúc cô đuổi theo thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ, chẳng biết làm sao, cô đành phải trở về nhà. Khi đó bố đang uống rượu, cô đi qua định khuyên vài câu tượng trưng, không ngoài ý muốn bố phớt lờ cô, vì thế cô đành phải trở về phòng mình, đắp chăn kín mít, nói với chính mình ngày mai sẽ không có chuyện gì.

Nhưng lúc này đây, cô tự thôi miên mình lại chẳng có tác dụng gì, ngày hôm sau mẹ không trở về, bố uống rượu rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi lại uống nữa…

Cô bất lực trông thấy khuôn mặt bố càng ngày càng dữ tợn, đột nhiên cảm thấy quá xa lạ, trong chớp mắt cô như không còn sức lực, ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển, cảm giác lồng ngực bí hơi, đầu óc là một mảnh hỗn loạn. Sau đó bố ném chai rượu xuống, nghiêng ngả lảo đảo đi sang đây, miệng ông đầy mùi rượu, vẻ mặt dường như rất đau khổ.

“Tiểu Quý…đừng sợ…lập tức sẽ không sao…không sao…sẽ không đau khổ nữa…bố dẫn con đi cùng…”

Tiêu Quý ôm ngực, đầu óc nặng nề, càng ngày càng không thở nổi, cô níu chặt áo bố, ra sức lắc đầu, cô không nói được nên lời, chỉ là lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, nước mũi không thể kiềm nén mà chảy theo, cô muốn nói, bố đừng mà, bố đừng mà… Thế nhưng, đừng cái gì, cô không biết, cô không muốn biết…

Lồng ngực ngày càng khó chịu, mí mắt ngày càng nặng, Tiêu Quý nhắm mắt lại, cảm thấy như mình ở trong đám mây, nhẹ nhàng bay bổng.

Đột nhiên, bố giống như nổi điên vọt vào phòng bếp, sau đó hoảng loạn mở ra tất cả cửa sổ, ông như là mất hết tất cả sức lực, từ vách tường trượt xuống, ôm đầu khóc lóc nghẹn ngào.

Tiêu Quý muốn đi qua an ủi bố, thế nhưng, vừa nhích người cô liền cảm thấy trong dạ dày có một đợt cuồn cuộn, sau đó từ trong miệng nôn ra một đống nhớp nhúa, dạ dày cô đau thắt lại, đầu như muốn nổ tung. Bố thấy thế liền chạy nhanh qua đây, ôm lấy cô từ trên mặt đất, rồi chạy ra khỏi nhà.

Bố lái xe rất nhanh, không ngừng hô tên Tiêu Quý, không ngừng xin lỗi. Lúc đụng vào chiếc xe ở đằng trước, ông ở trước người Tiêu Quý, che chắn cho cô…

Một tuần sau khi bố qua đời, mẹ cô trở về cùng một người đàn ông khác. Tiêu Quý giống như điên rồ mà đuổi bà đi, cô nói, vì sao bà không nhận điện thoại của tôi, cô nói, vì sao bà không đến gặp bố lần cuối cùng, cô nói, vì sao bà cãi nhau với bố, cô nói, tôi không có bố, cô nói, tôi không có mẹ…

Cô không có gia đình…

Từ nay về sau, Tiêu Quý cũng chỉ có Tiêu Quý.

 

Hình như bắt đầu từ lúc ấy, chiều nào đi học về cô cũng chỉ thấy cảnh tượng như vậy, khắp nơi đều là bụi, không có chút khí người, thường thường sẽ nghe thấy một hai tiếng kêu chít chít của con chuột. Lúc này hồi ức giống như thủy triều dâng cao, mãnh liệt mà lại tàn nhẫn.

“Em còn thất thần gì đó? Mau tới đây quét dọn.”

Một tiếng gọi đột ngột ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Quý, cô chậm rãi xoay người, đầu óc vẫn rối rắm, nhìn gì cũng không rõ ràng. Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy Mễ Tu nhà cô cầm cái chổi, đang quét dọn những mảnh vụn còn sót lại dưới đất. Thấy cô nhìn về phía anh, Mễ Tu khẽ cười, trên khuôn mặt là vẻ dịu dàng sưởi ấm tâm can của cô.

Tầm mắt dường như rõ nét một chút, bóng dáng trước mắt Tiêu Quý càng chân thật hơn. Cô rõ ràng nhìn thấy Mễ Tu nhà cô đã dọn xong những mảnh vỡ, lau bàn một lần, sau đó lau nhà, rồi từ trong phòng lấy ra một cây trầm hương đốt lên. Mễ Tu ung dung đi sang đây, nhéo hai má cô, rồi anh đến ban công, tưới nước vào chậu xương rồng đã sắp chết khô.

Tiêu Quý giống như chậu xương rồng kia trong chớp mắt sống lại, xanh um tươi tắn, tràn ngập sức sống.

Mùi trầm hương tràn ngập cả phòng, thanh nhã nhàn nhạt, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Tiêu Quý hít mũi, ngẩng đầu nghênh đón ánh nắng ấm áp, tầm mắt giao với Mễ Tu, tia sáng lấp lánh, rạng rỡ sáng chói, không chỉ có tình ý, càng nhiều hơn là sự ấm áp và nương tựa.

Tiêu Quý suy nghĩ, lớp bụi bặm trong lòng cô cứ thế đã được Mễ Tu nhà cô quét dọn sạch sẽ. Cuộc đời này có anh, cô không cần gì nữa.

Chương 26: Họp Mặt Bạn Cũ

Buổi họp mặt bạn cũ hẹn tại quán KTV vào tám giờ tối, Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến đúng giờ.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong truyền đến tiếng nhạc vang trời, còn kèm theo một hai câu gào thét inh ỏi “Em khiến tôi say khướt, em khiến tôi rơi lệ…”

Tiêu Quý theo bản năng trốn bên cạnh Mễ Tu, tiếng hát này thật sự đánh thẳng tới tâm linh của nhân loại, những người có trái tim yếu ớt tuyệt đối không chịu nổi đâu. Mễ Tu cười bất đắc dĩ, anh vươn tay che lỗ tai Tiêu Quý lại, khoé miệng mấp máy, nhưng bởi vì âm thanh quá lớn mà hoàn toàn không nghe được gì.

Lúc này có một bạn học tinh mắt phát hiện bọn họ, rồi vẫy tay với bọn họ, Tiêu Quý nhìn qua, đúng là anh chàng đã gặp ngày hôm qua.

Có một anh chàng tắt đi âm nhạc, giơ lên microphone, la lên: “Yên lặng một chút, yên lặng một chút, các học sinh chú ý! Cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới đại giá quang lâm, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

Các học sinh cùng nhau nhìn qua.

Tiêu Quý ngẩn người, cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới? Danh hiệu này không tệ. Tiêu Quý giờ lên bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền rõ ràng: “Hi, đã lâu không gặp!”

Không có bất cứ lời đáp lại nào.

Ba giây sau, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo, liên tục không ngừng…

“Mẹ kiếp, đó không phải là cô gái ấy sao!”

“Đúng đó, là cô ấy!”

“Sao bọn họ vẫn còn ở bên nhau!”

“…” Tiêu Quý lặng lẽ đầy vạch đen, bọn họ vẫn ở bên nhau là chuyện quái lạ thế sao?

Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, Mễ Tu và các bạn chào hỏi lẫn nhau, sau đó anh ôm vai Tiêu Quý đi vào trong, người ngồi hai bên sofa di chuyển, chừa ra hai chỗ trống, Tiêu Quý kề sát Mễ Tu ngồi xuống.

Anh chàng ở phía bên kia trước đây cùng ký túc xá với Mễ Tu, hơi béo, cao to, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác, nghe nói từ bé đã là người nói nhiều. Hai người đã lâu không thấy, hôm nay gặp mặt, miệng của anh chàng đó không hề ngừng nghỉ, ngay cả cô bạn gái nhỏ bé bên cạnh anh ta cũng bị gạt sang một bên.

Tiêu Quý hoàn toàn không xen vào, tuy rằng cô quen với bạn học của Mễ Tu, nhưng vì không cùng một trường cho nên không thân thiết lắm, gặp mặt chỉ có chào hỏi, không biết nói gì hơn. Hiện tại Mễ Tu vội vàng ứng phó với bạn học, không nhàn rỗi mà săn sóc cô, Tiêu Quý hơi nhàm chán nhìn đông nhìn tây, đùa nghịch vạt áo, nhìn chằm chằm màu sắc đỏ chót loá mắt kia, cô nhớ tới năm mươi tờ chủ tịch Mao.

Trên tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý lấy lại tinh thần, cô hơi quay đầu, nhìn thấy Mễ Tu vẫn còn cười nói với anh chàng kia, nhưng bàn tay ở bên hông anh đang nắm chặt tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô. Tiêu Quý cười nhẹ, đôi mắt to cong lên, hai má lúm đồng tiền nở rộ, tình yêu và sự nương tựa vô hạn. Người yêu của bạn thật lòng quan tâm đến bạn, có lẽ bất cứ lúc nào cũng không thể khiến bạn cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy từng giờ từng phút, nhưng anh ấy nhất định sẽ không để bạn cảm thấy anh ấy bỏ mặc bạn, cho dù chỉ là một chút.

Dường như nhận ra Tiêu Quý đang nhìn anh, Mễ Tu xoay đầu qua, cười dịu dàng, anh kề sát bên tai Tiêu Quý nói: “Có phải buồn chán lắm không, đợi lát nữa chúng ta rời khỏi.”

Tiêu Quý lắc đầu, đôi mắt to hơi uốn cong, cùng Mễ Tu mười ngón đan vào nhau thật chặt. Chỉ cần ở bên anh, cho dù làm gì cô cũng không cảm thấy buồn chán.

“Này, vợ chồng son hai người thì thầm gì đấy? Để chúng tôi nghe với!” Anh chàng cùng ký túc xá thấy Mễ Tu và Tiêu Quý kề tai nói nhỏ, anh ta cố ý lớn tiếng trêu ghẹo nói.

Tiếng nói này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ca hát nữa, không chơi oẳn tù tì, tất cả đều nhìn qua, rồi bắt đầu đùa bỡn.

“Ôi, đã nhiều năm như vậy vẫn còn gắn bó keo sơn à!”

“Mễ Tu, cậu quá đáng nha, đây không phải là kích thích bọn đàn ông độc thân chúng tôi sao?”

“Haiz! Sớm biết vậy lúc trước tôi cũng yêu sớm, nói không chừng bây giờ con tôi có thể chơi điện tử rồi!”

“Cuốn xéo, ông đây ăn giấm chua sẽ đánh người!”

“Cái gì mà chơi điện tử ăn giấm chua, dâng hiến tấm thân trai tân của cậu ra ngoài trước đi!”


Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .